Hoa văn trên thân mõ được chuyển thể từ hệ thống đồ án hoa cúc dây, trên bệ đá tượng A-di-đà chùa Phật Tích* (Một pho tượng đá đỉnh cao thời Lý, được xem là một trong những pho tượng cổ nhất Việt Nam còn đến ngày nay). Dải hoa văn dây kéo dài liên tục kết hợp giữa hoa cúc và hoa mẫu đơn. Với những vòng tròn đổi chiều liên tiếp nhau thể hiện cho đời kiếp luân hồi. Chúng tôi chọn hoa cúc làm trung tâm trên thân mõ bởi cúc là loài hoa luôn được ca ngợi và quý mến, được coi là một trong “tứ quân tử” với phẩm chất thanh tao, chính trực. Cúc đại đoá với nhiều lớp cánh xếp chồng lên nhau mang ý nghĩa sum vầy, hội tụ, đoàn viên ngày Tết. Như một đại gia đình lớn với đầy đủ các thành viên sum họp, quây quần. Hoa cúc luôn được yêu thích vì nó tượng trưng cho phẩm chất thanh cao và kiên trinh vì chịu đựng và vượt qua giá lạnh mà rực rỡ bung nở. Vượt qua nghịch cảnh mà mang đến niềm tin, niềm hy vọng tươi sáng.
Ngoài hoa cúc, lý do đặc biệt để chúng tôi đưa vào hình Mõ là những người tí hon. “Những thiên thần nhỏ bé” đang leo trèo, đùa nghịch trên những cành hoa bé xíu. Trong rất nhiều giả thuyết, nhiều câu chuyện ly kỳ về hình tượng này, dân gian có kể chuyện rằng những người tí hon là hiện thân của ông bà tổ tiên, vào những ngày Lễ Tết, được Ngọc Hoàng cho phép trở về với hạ giới, dương gian để ngắm nhìn con cháu, thầm thì chúc phúc nhưng chỉ bé như con sâu, cái kiến, phút chốc rồi lại trở về.